Nghị luận xã hội về tình mẫu tử – Bài văn mẫu cảm nghĩ về mẹ
Tình mẫu tử – Đây không phải là chủ đề quá xa xôi trong những đề kiểm tra văn học cấp 2, 3. Mời bạn đọc và cảm nhận bài văn nghị luận xã hội về tình mẫu tử, cảm nghĩ về người mẹ cảm động và hay nhất dành riêng cho những cô, cậu học trò lớp 8,9,10,11,12,…
Nghị luận về tình mẫu tử thiêng liêng, hay nhất lớp 8,9…
Tình mẫu tử – một thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao quý và nó luôn hiện hữu trong mỗi chúng ta. Tình yêu của mẹ, chẳng có ngòi bút nào có thể diễn tả hết được. Cho dù sau này có trở thành ai đó, có đi xa tới đâu, dù có chuyện gì xảy ra thì hãy luôn ghi nhớ, ở ngôi nhà nhỏ quen thuộc, bóng lưng của mẹ vẫn luôn dang rộng vòng tay đón chúng ta trở về.
Tình yêu của mẹ cứ bình yên như thế, theo con lớn lên, nhìn con trưởng thành. Một mai khi thức giấc trong ánh nắng ấm áp của bình minh, con đã nghe thấy giọng nói của mẹ, vộ vàng chuẩn bị cho con đến trường. Mẹ nắm tay con đi trên đường quê buổi sớm, những giọt sương lóng lánh đọng trên lá cỏ xanh biếc. Mẹ dặn dò con thật nhiều, khi con bước vào lớp, ánh mắt mẹ tràn đầy lưu luyến. Trong khi con chăm chú nghe thầy cô giảng bài, khi con đang chơi đùa với các bạn thì ở ngoài kia, bàn tay mẹ lại tần tảo dưới nắng mưa để cho con có manh áo mới, cho con bằng bạn bằng bè. Cứ thế, mẹ luôn bên cạnh con, chở che, vỗ về, yêu thương con thật nhiều.
Con còn nhớ như in bóng mẹ trong những đêm thức khuya may vá, khâu lại từng chiếc khuy áo, từng đường vải. Có đêm con bị sốt cao, mẹ không giây nào thôi lo lắng, mẹ chẳng thể yên giấc. Là mẹ đã chăm sóc con cả đêm mà con nào hay biết, con cứ vô tư, hồn nhiên như vậy mà chẳng hay mẹ vất vả nhường nào… Sau này những đêm con phải thức ôn bài, mẹ lại tất bật lo cho con từng ly nước, một vài chiếc bánh nhỏ để con không đói. Khi con chim lạc đàn nào đó cất tiếng kêu ngoài trời đêm, con lại lo mẹ thức khuya cùng con, mai lại phải đi làm từ sớm, mẹ ơi…mẹ vất vả rồi!
Bao nhiêu lần con phạm lỗi, mẹ vô cùng nghiêm khắc với con, nhưng sau đó lạ vỗ về, ngồi nghe con nói về những nỗi buồn mà con dấu chẳng để ai biết. Mỗi lần như vậy, con càng thấy mình như lớn thêm, càng thương mẹ nhiều hơn. Tuổi thơ của con cứ êm đềm trôi qua, con càng cao thêm, lưng mẹ càng còng đi. Dấu ấn nghiệt ngã của năm tháng đã in hằn lên đôi vai gầy kia. Mỗi ngày thấy tóc mẹ lại bạc thêm một ít, khi mà bao lỗi lầm con chưa kịp chuộc lại, khi con biết con sắp phải rời xa mẹ, khi con biết thế giới ngoài kia khắc nghiệt thế nào.
Đôi lúc bên những trang sách mới thơm như mùi lúa non, con cảm thấy lạc lõng giữa những bộn bề, con lại ngước nhìn lên bầu trời cao rộng kia, màu xanh như là niềm hi vọng của mẹ gửi tới con, mong con nên người. Khi thành phố đã lên đèn, dòng người hối hả trở về nhà, có lẽ mẹ của con vẫn chưa được nghỉ ngơi….
Mẹ từng nói con là mặt trời nhỏ bé, là ánh sáng của cuộc đời mẹ. Còn mẹ là bông hướng dương rực rỡ, luôn dõi theo mặt trời. Mẹ ơi… Con chỉ muốn mãi là đứa con bé nhỏ, để được nằm trong vòng tay mẹ, được nghe mẹ kể chuyện trong ánh hoàng hôn nhẹ nhàng và được mẹ yêu thương mãi mãi. Sau này, con sẽ trở thành một người tốt, góp một phần nhỏ cho xã hội, đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc, hy vọng cho mọi người và cả cho mẹ – tài sản quý giá nhất trên đời mà con có được. Yêu mẹ rất nhiều!
Có thể bạn đang tìm kiếm: |