Thơ Xuân Diệu – Những bài thơ tình hay bất hủ đi cùng năm tháng

Thơ Xuân Diệu là những lời tỏ tình nhẹ nhàng, sâu lắng giống như khúc nhạc mùa xuân. Đó là khi con tim được yêu nhưng có chút vội vàng hay dại khờ khi yêu đơn phương một ai đó…

thơ xuân diệu

Từ xưa đến nay, những bài thơ được sáng tác vô cùng phong phú, sáng tạo đem lại cho người đọc nhiều cảm xúc khác nhau. Thơ về cách mạng làm tăng thêm tình yêu nước, thơ dân gian, thơ mới,… trong đó đặc biệt là thơ tình.Thơ tình hay thơ về tình yêu, nói lên những nỗi mong ước, nhớ mong, có thể thể hiện tình cảm của bản thân đối với người khác giới. Thời xa xưa, làm gì có điện thoại, làm gì biết nhắn tin, họ chỉ có thể dùng những lá thư hay những vần thơ tình để bày tỏ tấm lòng.

Xem thêm:

Bài thơ Xuân Diệu về tình yêu đi cùng năm tháng

Trong 450 bài thơ và nhiều tác phẩm khác chưa được công bố. Thủ Thuật Nhanh đã chọn lọc ra những bài thơ Xuân Diệu về tình yêu. Những tác phẩm để đời vô cùng nổi tiếng và mang nhiều giá trị nhân văn. Với các dẫn dắt đầy ẩn ý và lôi cuốn, những áng văn thơ ấy đã được đặt mãi trong trái tim người đọc. Qua những tác phẩm như: Vội vàng, xa cách, xuân không mùa, vì sao, dại khờ,…. thể hiện những tình yêu đơn phương, khờ khạo của con người khi đắm chìm vào thứ tình cảm si mê…

1. Thơ Xuân Diệu – Vội vàng

Thơ Xuân Diệu vội vàng

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại.
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt…
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa…

Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
– Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!

Vội vàng là một bài tiêu biểu cho phong cách văn chương của Xuân Diệu, nếu đi sâu hơn về tác phẩm ta sẽ thấy đây không phải là bài thơ tình. Mà là một quan niệm tình yêu, quan niệm nhân sinh đầy mới mẻ và đúng cho đến tận ngày hôm nay.

Tác phẩm Vội vàng cho ta thấy được những tình yêu trần thế tha thiết của tác giả. Ở đó gửi gắm những lời nhắn nhủ: sự đẹp đẽ, tinh túy nhất của cuộc sống chính là ở xung quanh chúng ta, hãy sống hết mình yêu hết mình khi còn có thể.Ông khẳng định thiên đường ở ngay trên mặt đất và trong cuộc sống này. Vậy nên hãy sống thật cao độ, quý trọng từng giây từng phút nhất là tuổi trẻ và tình yêu. Tuổi trẻ đối với Xuân Diệu một đi sẽ không trở lại với những câu thơ định nghĩa, điệp từ càng giúp nhà thơ khẳng định hơn về về tuổi trẻ sẽ đi qua, sẽ mất đi.

Bằng ngòi bút đầy tinh tế, sử dụng hàng loạt những câu điệp từ, điệp ngữ. Giọng thơ yêu đời vồ vập thấm sâu vào từng câu chữ. Vội vàng là một tác phẩm nổi tiếng nhất, được đưa vào sách văn học lớp 11. Đưa đến cho các thế hệ sau những giá trị sâu sắc, hãy sống hết mình khi còn có thể.

2. Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn
Em xích gần thêm một chút , anh hờn
Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa

Anh sắp giận, em mỉm cười vội vã
đến kề anh và mơn trớn: “Em đây!”
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay
Vì anh nghĩ: Thế vẫn còn xa lắm

Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vầng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng

Dầu tin tưởng chung một đời, một mộng
Em là em, anh vẫn cứ là anh
Có thể nào qua Vạn lý trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật

Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em
Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ

Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió
anh muốn vào dò xét giấc em mơ
nhưng anh dấu em những mộng không ngờ
cũng như em dấu những điều quá thực…

Hãy sát đôi đầu, hãy kề đôi ngực
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt

Hãy khắng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng ;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng :
“Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”

3. Thơ Xuân Diệu về mua xuân – Xuân không mùa

Một ít nắng, vài ba sương mỏng thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêu
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.
Xuân đã sẵn trong lòng tôi lai láng.

Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng đến tình cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là lúc gió về không định trước.

Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,
Mây bay đi để hở một khung trời
Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,
Như được nắm một bàn tay son trẻ…

Xuân ở giữa mùa đông khi nắng hé;
Giữa mùa hè khi trời biếc saumưa;
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.

Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,
Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;
Nếu vườn nào cây nhãn bỗng ra hương,
Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa?

Bình minh quá, mỗi khi tình lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa lòng ta
Khi những em gặp gỡ giữa đường qua
Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.

Ấy là máu báo tin lòng sắp nở
Thêm một phen, tuy đã mấy lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ?

Ấy những cánh chuyển trong lòng nhẹ nhẹ
Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay…
Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;
Ấy dư âm giọng nói đã lâu ngày

Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng…
Miễn trời sáng, mà lòng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
Tình không tuổi, và xuân không ngày tháng.

4. Áo em

Áo em để lại dáng hình
Treo trên mắc áo cho mình thấy thương
Đôi vai nho nhỏ bình thường
Khuỷu tay áo gợi hình xương tay gầy.

Sờn sờn đôi chỗ đâu đây.
Áo em nhuộm chắc, xanh tày biển xa,
Mấy khuy cúc áo thật thà.
Ngắn rồi – em để về nhà mặc thêm.

Áo nhìn anh thật thương em
Hiểu còn gian khổ cho nên tay gầy.
Áo em gần với anh thay!
Những khi khoai sắn là ngày cùng nhau.

Áo em thoang thoảng hoa câu
Áo em say đắm một màu trầm hương
Áo em ngày nhớ đêm thương
Áo em chín nắng mười sương anh chờ.

5. Thơ tình đơn phương Xuân Diệu – Vì sao

Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.

Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?

Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay thế cũng vừa.

Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.

Chùm thơ tình buồn sâu thẳm nỗi lòng, đầy tâm trạng của Xuân Diệu

Thơ tình của Xuân Diệu không chỉ có những lời yêu thương, lời nói thẹn, ngại ngùng lứa đôi. Mà trong phong cách ấy còn có cả những cuộc chia ly, cuộc tình không trọn vẹn. Sự chia ly mà không hẹn ngày gặp lại, thể hiện những nỗi chua xót cho một cuộc tình đẹp.

Thơ Xuân Diệu rất đồng cảm với những cảm xúc của nhân vật. Những nỗi buồn thương, chua xót về tình yêu là vô cùng đau đớn của cả hai trái tim gắn bó đã lâu. Khi đọc thơ Xuân Diệu, người đọc sẽ có cảm giác như hòa mình vào nhân vật thơ.

Thấy hoàn cảnh vô cùng đúng với bản thân, bởi vì Xuân Diệu chính là một nhà thơ đầy sự nhân đạo. Luôn đồng cảm mãnh liệt đối với những con người bị tuyệt vọng, để từ đó khiến mọi người thêm yêu cuộc sống này hơn.

1. Chiều

Hôm nay, trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.
Nghe chừng gió nhớ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ.
– Không gian như có dây tơ,
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn…

2. Biệt Ly Êm Ái

Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu.

Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút.
Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút…

Người lặng im, và tôi nói bâng quơ,
Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ.

Một bài thơ mênh mông như vũ trụ,
Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.

Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.

Tình yêu bảo: “Thôi các ngươi đừng khóc,
Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!”

Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau,
Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau.

3. Dại Khờ (Xuân Diệu)

Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ.

Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó!
Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương.
Vì thả lòng không kìm chế dây cương,
Người ta khổ vì lui không được nữa.

Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa;
Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy;
Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây,
Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.

bài thơ dại khờ xuân diệu

Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.

4. Thơ Xuân Diệu – Yêu

Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu:
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.

Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
– Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.

5. Thơ Xuân Diệu thả thính

Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,
Anh cho em, kèm với một lá thư.
Em không lấy, và tình anh đã mất
Tình đã cho không lấy lại bao giờ.

Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo;
Tình thì buồn như tất cả chia ly.
Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo;
Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.

Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại,
Tới bên em, chờ đợi mãi không về.
Em đã xé lòng non cùng giấy mới,
– Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.

Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá.
Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;
Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã,
Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.

Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm,
Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ
Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,
Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.

Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ,
Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao!
Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ
Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.

Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch;
Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ.
Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;
Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.

Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,
Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi,
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất
Anh cho em, nên anh đã mất rồi!

6. Viễn Khách

Tặng Nguyễn Nhược Pháp

Đương lúc hoàng hôn xuống,
Là giờ viễn khách đi.
Nước đượm màu ly biệt,
Trời vương hương biệt ly.

Mây lạc hình xa xôi;
Gió than niềm trách móc.
Mây ôi và gió ôi!
Chớ nên làm họ khóc.

Mắt nghẹn nhìn thâu dạ;
Môi khô hết níu lời…
Chân rời, tay muốn rã…
Kẻ khuất… kẻ trông vời…

Hôm nào như hôm qua
Má kề trên gối sánh?
Anh đi, đường có hoa…
Tôi nằm trong tuổi lạnh.

Buổi chiều ra cửa sổ;
Bóng chụp cả trời tôi!
– Ôm mặt khóc rưng rức;
Ra đi là hết rồi.

Những tập thơ tình viết về trăng hay nhất của Xuân Diệu

Trăng từ xưa đến nay được các nhà thơ rất thích đưa vào những tác phẩm của mình, bởi vì nó mang rất nhiều tầng ý nghĩa có giá trị. Vầng trăng là của thiên nhiên, đất trời, tỏa ra những ánh sáng nhẹ nhàng khắp không gian.

Là biểu tượng cho những con người gắn bó với nhau lúc gian khổ, khó khăn, là người bạn tri kỉ luôn âm thâm theo dõi chúng ta. Trăng giúp con người nhớ lại quá khứ, cái thời trẻ thơ. Là biểu tượng cho tình nghĩa thủy chung.

Nếu như Chủ tịch Hồ Chí Minh có 03 bài về trăng độc đáo, Hàn Mặc Tử là thi sỹ “buôn trăng”: “Ai mua trăng tôi bán trăng cho” thì Xuân Diệu là nhà thơ có nhiều bài về trăng, trăng ngập tràn trong thơ Xuân Diệu và ông quan sát trăng cũng tinh tế có một không hai:”Trăng khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn” – phải gọi đây là 1 câu thơ thần trong các câu thơ thần của ông. Những tác phẩm về trăng của ông mang một chút gì đó sầu bi, chút buồn thương nhớ.

Xuân Diệu viết khá nhiều về trăng, chỉ riêng trong Thơ Thơ và Gửi Hương Cho Gió đã đề cập đến trăng trong những bài: Trăng, Huyền diệu, Nhị hồ, Ðây mùa thu tới, Với bàn tay ấy, Thở than, Ca tụng, Nguyệt cầm, Buồn trăng, Lời kỹ nữ, Bài thứ năm, Bụi mưa mờ cũ, Sương mờ, Huyền ảo, Cảm xúc, Vội vã. Ngoài ra cón nào “Hoa đêm”, nào “Thân thể”…

1. Trăng

Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…
Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành;
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.

2. Nguyệt Cầm

Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.

Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.

Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…

Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

3. Buồn Trăng

bài thơ xuân diệu buồn trăng

Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.

Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…

Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.

Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.

4. Trăng khuya trên Hắc Hải

Trăng trên Hắc Hải rạng ngà
Biển như hồ rộng bao la mới kì!
Ngút ngàn sóng lượn li ti
Sao con đôi chấm nghĩ chi trên trời.

Khuya không ngủ được ra ngồi
Tựa bao lơn ngắm trùng khơi một mình.
Nếu như không có ân tình
Thì anh lạnh đến ghê mình, em ơi.

Nhưng hồn anh sáng anh vui,
Anh nghe đây đó cuộc đời gần quanh
Có em: ấm cả trời xanh;
Sóng bên chân khẽ cùng anh chuyện trò.

Nếu anh tả biển bây giờ
Thì trăng kia cũng đợi chờ tả trăng
Tả đêm tả cát sao bằng
Tả anh thương nhớ lòng giăng vạn trùng

5. Trăng Sáng

Anh đứng cửa sổ trước
Thấy cành gió đưa nhau
Anh đứng cửa sổ sau
Thấy cây long não sáng

Biết là trăng giữa cỏ
Rải những cọng rơm vàng
Biết là trăng trên trời
Đang rắc hoa liền cánh.

Những khi em ở gần
Hai ta vui ngày tháng
Anh mải thơ quên trăng.
Em nhắc anh: “Trăng sáng”

Anh bồi hồi vui sướng
Hiểu tình em vẫn đầy
Vẫn nhớ trăng hò hẹn
Vẫn một vầng đắm say.

Nay em đang ở xa
Anh nhắc em: “Trăng sáng”
Anh gọi em: “Trăng ngà”
Đứng bồi hồi canh vắng.

6. Đêm Trăng Đường Láng

Em là một ngôi sao mới băng
Xuống đây, đi với anh đêm trăng

Hai con mắt dễ thương dễ ghét
Đôi mắt, nguồn mặn nồng tha thiết

Em đưa anh vào trong bóng trăng
Anh đưa em cành liễu thung thăng

Đường Láng thơm bạc hà, canh giới
Ôi trăng soi trên lá xà cừ…

Anh với em bên bờ đêm biếc
Những xóm mờ mến thương quen biết

Trăng như sương trên ruộng lúa xanh
Gió như chim xao động trong cành

Em là một ngôi sao mới băng
Xuống đây, đi với anh đêm trăng.

Tiểu Sử Xuân Diệu

Là một trong những nhà thơ lớn của văn học Việt Nam. Được người đời mệnh danh là “Ông hoàng thơ tình”. Trong suốt sự nghiệp sáng tác, Xuân Diệu đã viết khoảng 450 bài thơ và còn khá nhiều tác phẩm chưa được đưa đến công chúng.

Không chỉ là một nhà văn xuất sắc, Xuân Diệu còn là một nhà phê bình nổi tiếng. Nhà thơ bắt đầu được gây tiếng vang nhờ phong trào thơ mới với tác phẩm tiêu biểu của ông ở giai đoạn này: thơ thơ, gửi hương cho gió, truyện ngắn Phấn thông vàng, Trường ca. Vào giai đoạn 1936-1944, ngòi bút của ông hướng về thể hiện triết lý bi quan, tuyệt vọng về những cuộc tình ái nhưng lại có một mạnh ngầm thúc giục con người tràn đầy khí sống.

Có rất nhiều nhận định hay về Xuân Diệu

“Ngày một ngày hai cơ hồ ta không còn để ý đến những lối dùng chữ đặt câu quá Tây của Xuân Diệu, ta quên cả những ý tứ người đã mượn trong thơ Pháp. Cái dáng dấp yêu kiều, cái cốt cách phong nhã của điệu thơ, một cái gì rất Việt Nam, đã quyến rũ ta”  — Thi nhân Việt Nam – Hoài Thanh, Hoài Chân

“Xuân Diệu mới nhất trong các nhà thơ mới – nên chỉ những người còn trẻ mới thích đọc Xuân Diệu, mà đã thích thì phải mê. Xuân Diệu không như Huy Cận vừa bước vào làng thơ đã được người ta dành ngay cho chỗ ngồi yên ổn. Xuân Diệu đến giữa chúng ta tới nay đã ngót năm năm mà những tiếng khen chê chưa ngớt. Người khen, khen hết sức; người chê, chê không tiếc lời” ”
— Thi nhân Việt Nam – Hoài Thanh, Hoài Chân

“Thơ ông tài hoa, tinh tế và sang trọng” _Chân dung và đối thoại Trần Đăng Khoa

“Xuân Diệu đào hoa và đam mê, cả đời đuổi theo mộng, nhiều mộng, nhiều mối tình trai. ”
— Cát bụi chân ai – Tô Hoài

Xuân Diệu chính là nhà thơ của thời đại, của cuộc sống. Thơ của ông mang sự gần gũi đến với con người. Bằng ngòi bút xuất sắc, sự sáng tạo không bến bờ của ông. Những lời thơ ấy đã đem lại cho con người nhiều giá trị nhân đạo sâu sắc, tình yêu, quan niệm sống đúng đắn với đời. Thơ ông như đồng cảm với chính những người tuyệt vọng đau khổ trong cuộc sống.

Từ đó giúp họ thêm yêu con người, cuộc sống, có nghị lực vượt qua những khó khăn gian khổ. Thơ Xuân Diệu về người đọc nói chung và Thủ Thuật Nhanh nói riêng, rất yêu thích và luôn trân trọng những vần thơ thiêng liêng này.

Thủ Thuật Nhanh hi vọng qua bài viết này sẽ đem lại cho bạn thêm kiến thức về những tập thơ Xuân Diệu. Ngoài ra bạn có thể tham khảo những bài thơ tình chia tay người yêu đầy tâm trạng, thơ tình yêu buồn đốn gục triệu trái tim, thơ tình đơn phương

Những bài liên quan

Back to top button