Thơ Vui Buồn Với Cuộc Đời Hay, Sâu Sắc, Khắc Ghi Vào Tâm
Thơ vui buồn với cuộc đời hay, sâu sắc, thấm thía, khắc ghi vào tâm can với những triết lý sống, đạo làm người, đắc nhân tâm rất đáng đọc.
Nội dung chính
Những bài thơ vui buồn với cuộc đời hay, ý nghĩa sâu sắc
Có lúc trăn trở về cuộc đời, có lúc vui có lúc buồn. Vui đấy! Mỗi ngày đều là một ngày mới đầy nắng ấm và tình thương yêu. Buồn đấy! Ngày nào cũng tất bật lo toan với bộn bề cuộc sống, với miếng cơm manh áo. Bất kỳ ai khi sống trên cuộc đời cũng đều phải trải qua niềm vui và nỗi buồn.
Niềm vui khi được ở bên gia đình, niềm vui khi được cùng bạn bè đi chơi xa, hay niềm vui đôi khi chỉ đơn giản là tìm được món đồ tưởng chừng đã bị mất từ lâu. Song hành với niềm vui là nỗi buồn, nỗi buồn về tiền bạc, tình yêu, những khó khăn thử thách trong cuộc sống,…
Dù vui hay buồn thì đó mới chính là cuộc đời. Chỉ cần tin vào chính bản thân mình thì bạn cũng sẽ vượt qua được tất cả. Những bài thơ vui buồn với cuộc đời ý nghĩa sẽ giúp cho tâm trạng của bạn thoải mái hơn, xua tan đi lo lắng, muộn phiền.
Xem thêm:
1. Có Lúc …
(Tử Nhi)
Có lúc vẩn vơ ngồi hát
Ngậm ngùi ngày tháng đi qua
Dĩ vãng rớt trong lơ đãng
Nụ hôn ngày cũ nhạt nhòa
Có lúc ngây ngô im lặng
Dõi theo ký ức một thời
Tình yêu hư hao, tan vỡ
Cõi lòng nức nẻ rụng rơi
Có lúc thẫn thờ hiên vắng
Mộng mơ đã cất cánh bay
Tương lai dường như chán nản
Tìm chi giây phút miệt mài
Có lúc âm thầm nhung nhớ
Kỷ niệm chuyện chúng mình thôi
Bỗng dưng tim òa nức nở
Vuột tay ngày cũ qua rồi
2. Cuộc đời tựa dòng sông
(Tân Quảng)
Cuộc đời ngẫm tựa dòng sông
Cũng ghềnh thác, cũng long đong lở bồi
Khi cuồn cuộn, lúc êm trôi
Bờ em dâu biếc bờ tôi trăng vàng
Tình ta một dấu chấm than
Chậm chân lỡ chuyến người sang với người
Giá như lời chẳng sai lời
Hẳn em nên vợ hẳn tôi nên chồng
Để giờ bên đục bên trong
Biết ai chia sẻ nỗi lòng đầy vơi
Thôi đành buồm ngược gió xuôi
Bờ em nắng sớm bờ tôi mưa chiều
3. Thói đời
Cuộc đời như thước phim dài
Người đời họ diễn, thiên tài nhập vai
Biết rằng diễn xuất rất hài
Nhìn thôi đã hiểu, chẳng nài nói ra
Lòng người hai mặt thôi mà
Cuộc đời là thế, chẳng thà để xem
Trước mặt không ngớt lời khen
Sau lưng nói xấu, nhỏ nhen từng lời
Buồn thay cái thói ở đời
Miệng đời là thế, những lời dèm pha
Tiểu nhân ganh ghét thôi mà
Thôi thì cứ diễn, ta thì cứ xem.
4. Đời
Dòng đời hối hả bon chen
Con người đổi trắng thay đen mấy hồi
Sống vì danh lợi mà thôi
Đời là danh nghĩa cái nôi tội tình
Ai ai cũng nghĩ cho mình
Mấy ai bị chửi lặng thinh hiền từ
Cái tôi cứ giữ khư khư
Thương người đối đãi nhân từ, mấy ai?
Còn không? người tự biết sai
Ăn năn hối lỗi…mới tài thánh nhân
Ở đời danh nghĩa người thân
Đằng sau tính toán bất cần là ai
Đời là một kiếp đầu thai
Làm người sửa chữa nhưng ai sẽ làm
Hay là càng lợi càng tham
Hữu danh vô thực tự làm khổ nhau
Đời là một kiếp thương đau
Đời này nối tiếp đời sau tội tình.
5. Được gì mất gì
Ngẫm cái sự đời thật gớm ghê
Vòng quanh lẫn quẩn tấn trò hề
Thằng giàu ngậm máu cho là mật
Kẻ nghèo thấp cổ dám nào chê.
Liếc mắt trông đời lắm trái ngang
Lắm tiền ngu muội cũng làm quan
Thằng đần vung bạc vào cổng chính
Kẻ khó giỏi bao phải xếp hàng.
Ai tự đem mình phán xét không ?
Vơ vét bao nhiêu đủ thoả lòng
Miệng mỡ bụng bia cười sặc sụa
Có thấu dân đen kiếm từng đồng.
Ngày kia chết xuống cõi ta bà
Thằng tham đau đớn, khóc, rên, la
Anh nghèo ngặt nghẽo cười mai mỉa
Được mất hơn thua.. quá rõ mà.
6. Phải chăng
(Hoàng Trúc)
Phải chăng tình đã hết
Anh quên câu mong chờ
Phải chăng tình đã chết
Thơ cạn dòng, thờ ơ…
Xa trông mùa thu nhớ
Lời yêu thương hôm nào
Dòng đời đôi bến lở
Con nước buồn lao xao
Anh xa, đời nghiêng ngả
Chiều loang gót chân buồn
Xanh rêu tình khép cửa
Thu vàng giọt tơ vương
Lạnh lùng đêm im lắng
Tiếng mưa hay tiếng lòng?
Trăng tàn trong khoé mắt
Vỡ rơi tình bên song
Tìm đâu trong kỷ niệm
Phai phôi dấu hẹn thề
Phải chăng tình đã chết?
Bóng đời buồn lê thê!
7. Nụ cười tuyệt vọng
(Ttbn)
Họ thấy tôi cười tôi vui lắm
Lúc nào cũng nở nụ cười xinh
Nào ai biết được niềm đau khổ
Tôi phải hai vai gánh một mình
Tôi đã bao lần sống cho vui
Và ráng cho môi nở nụ cười
Nhưng đã bao lần tôi thất bại
Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi
Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về
Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi
Từ nay không có bình minh nữa
Ðừng để cho tôi thấy mặt trời
Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài
Không còn thức dậy đón ngày mai
Trần gian vẫn mãi không thay đổi
Vì bớt đi thêm một hình hài
Như trời đã định thì tôi chịu
Kiếp nầy trả hết nợ cho xong
Một mai đất lạnh vùi thân xác
Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng
8. Đừng chán nhé!
Đừng chán nhé, Dấu Yêu ơi, đừng chán
Đừng cho đời là nhạt nhẽo buông xuôi
Ngước nhìn quanh còn đâu đó nụ cười
Còn những nụ vui tươi trong đời sống
Đừng chán nản đừng ngã lòng thất vọng
Tựa vai anh cùng gắng sức đi lên
Đọc thơ em anh nhất quyết vững bền
Khuyến khích mãi dìu nhau cùng tới đích
Đúng, cuộc sống có rất nhiều chướng nghịch
Và cuộc tình cũng đầy rẫy cheo leo
Phải vững tâm vượt qua những khổ nghèo
Phải hợp ý bền tâm không chán nản
Đừng chán ngán vì có anh là bạn
Hay người tình hay tri kỷ, thân, sơ
Hay người dưng, hay bạn hữu, chàng thơ
Em chán nản, mời xuống sông mơ tắm
Có đôi lúc anh cũng buồn ghê lắm
Muốn buông lời thất vọng đến bi thương
Nhưng làm sao có thể được, người thương?
Vì gian khó là lò nung ý chí!
Cố gắng nhé, người thương yêu, tri kỷ
Thép đã tôi như thế đấy cổ kim
Cố gắng lên rèn luyện cả trái tim
Mặc nước mắt mặc lòng tay rướm máu…
(Nguyên Đỗ)
Xem thêm:
Thơ hay về triết lý cuộc sống
Cuộc sống muôn hình vạn trạng, chúng ta không thể lường trước được điều gì. Ngày hôm nay đứng trên đỉnh vinh cao nhưng ngày mai có thể đã bị vùi xuống đầm lầy. Có nhiều người sống như chỉ để tồn tại, có những người sống vô lo vô tư. Chỉ cần ta còn ở đó, còn niềm tin và lòng kiêu hãnh, biết phân biệt đúng sai phải trái, thấy cái hay thì học, thấy cái dở thì tránh xa. Sống trên đời sao cho có ý nghĩa để đến khi về với đất không còn phải hổi tiếc điều gì. Những bài thơ như muốn truyền tải thông điệp về triết lý sống, về đạo lý làm người. Bài thơ vui buồn với cuộc đời với triết lý sống hay sẽ giúp bạn vững tin, vượt qua mọi chông gai thử thách trên đường đời.
Bài 1: Lẽ sống – (Thơ Đặng Hải)
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đời có ích tệ sống chơi
Ai làm trăm sự cho ta sống
Cớ sao tham sống chỉ hại đời
Lẽ sống tình đời sống khắp nơi
Sống đẹp xem ai quyết xây đời
Tự tránh xa hoa nơi đàng điếm
Trần thế không nên sống ham chơi
Vui sao sống đẹp mãi sáng ngời
Ghi dấu sáng danh nghĩa tình đời
Nhân văn ghi chép thiên niên kỷ
Nghĩa tình cao cả với con người.
Bài 2: Thơ Đạo Phật
Sống không giận không hờn không oán trách
Sống mỉm cười với thử thách chông gai
Sống vươn lên cho kịp ánh ban mai
Sống chan hòa với những người chung sống…
Sống là động nhưng lòng luôn bất động
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương
Sống hiên ngang danh lợi xem thường
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Bài 3: Thơ Tự Sự – (Nguyễn Quang Vũ)
Dù đục dù trong, con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp, cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ
Ta hay chê rằng cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn ngay tự trong tâm
Đất ấp ôm cho mọi hạt nảy mầm
Những chồi non tự vươn lên tìm ánh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc cũng như bầu trời này vậy
Không chỉ dành cho một riêng ai!
Bài 4: Sống – chết
Sống dại mà chi sống chật đời!
Sống xem Âu Mỹ hổ chăng ai?
Sống làm nô lệ cho người khiến,
Sống chịu ngu si để bạn cười!
Sống tưởng công danh không tưởng nước,
Sống lo phú quí chẳng lo đời.
Sống mà như thế đừng nên sống,
Sống dại sinh chi đứng chật đời.
Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân.
Bài 5: Cuộc sống
Sống mà vô dụng, sống làm chi
Sống chẳng lương tâm, sống ích gì?
Sống trái đạo người, người thêm tủi
Sống quên ơn nước, nước càng khi.
Sống tai như điếc, lòng đâm thẹn
Sống mắt dường đui, dạ thấy kỳ
Sống sao nên phải, cho nên sống
Sống để muôn đời, sử tạc ghi.
Chết sao danh tiếng vẫn còn hoài
Chết đáng là người đủ mắt tai
Chết được dựng hình tên chẳng mục
Chết đưa vào sử chứ không phai
Chết đó, rõ ràng danh sống mãi
Chết đây, chỉ chết cái hình hài
Chết vì Tổ quốc, đời khen ngợi
Chết cho hậu thế, đẹp tương lai.
Bài 6. Sống với Chết– (Trần Nhuận Minh)
Sống ao ước muốn mong mọi thứ
Chết một đồng một chữ không theo
Thế gian cái sướng, cái nghèo
Cái danh, cái lợi là điều mộng mơ
Sống được những phút giây thoải mái
Kiếp con người được lãi thế thôi
Bao nhiêu những phút vui cười
Ấy là phần thưởng mà trời ban cho
Sống nhọc nhằn với sáng hôm mai
Nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn chơi
Thật là cuộc sống phí hoài biết bao
Cái chết kia, ai nào đã thoát
Số mệnh, trời định đoạt, ai hay
Được vui, hãy biết hôm nay
Vì đời những cái rủi, may bất thường
Phúc với họa, đôi đường ai biết
Tạo điều vui, tiêu diệt ngàn sầu
Chẳng nên mong quá sang giàu
Tháng ngày mải miết đâm đầu đổ đuôi
Cho mệt xác để rồi cũng chết
Lãi trên đời là biết sống vui
Nghèo mà lòng dạ thảnh thơi
Còn hơn giàu có suốt đời lo toan
Chỉ tại bởi lòng tham ra cả
Thành cuộc đời vất vả quanh năm
Óc đầu suy nghĩ chăm chăm
Đôi tay chỉ muốn quắp năm, vơ mười
Sao không nghĩ kiếp người là mấy
Gương thế gian trông thấy rõ ràng
Sống thời tích trữ bạc, vàng
Sống thời tay trắng không mang được gì
Còn được sống, tiêu đi là lãi
Chết thiệt thòi, vừa dại, vừa ngu
Bản thân chỉ biết có thu
Chi ra lại sợ không bù được ngay
Thành cuộc sống tháng ngày đầy đọa
Miệng có thèm cũng chẳng dám ăn
Lòng còn đo đắn băn khoăn
Những cân nhắc chán lại dằn xuống thôi
Sao chả biết con người là quý
Sống coi tiền như vị thần linh
Để tiền sai khiến được mình
Thật là hèn hạ đáng khinh, đáng cười
Trong vạn vật con người là quý
Của làm ra còn mất như chơi
Chỉ duy có một con người
Tan ra là hết muôn đời còn đâu?
Xem thêm:
Thơ buồn vui với cuộc đời bạc bẽo, mệt mỏi đa sầu đa cảm
1. Treo không lời ngỏ
Khói sương giăng… mờ theo bóng ngả
Như ta chừ tóc đã lần phai
Tâm tư lưu dấu ưu hoài
Nhìn theo cánh nhạn lạc loài khúc thi
Trăng cao chuốc sầu bi vàng úa
Đỉnh cuộc đời buồn tựa lá rơi
Bài thơ viết chẳng thành lời
Câu từ nhạt nhẽo sao vơi được lòng
Thôi xếp bút… treo không lời ngỏ
Đôi dòng đời vò võ riêng mang
Ngược tìm quá khứ… hơi tàn
Canh khuya ai điểm… sầu lan kiếp người
(Jacaranda)
2. Cạn với vô thường
Đừng tuyệt vọng, gió đổi chiều rồi đấy
Bão sắp tan, mặt đất sẽ yên bình
Từ cọng cỏ giữa khu vườn bầm dập
Ta đã nhìn thấy sự hồi sinh
Mặc cho gió cướp trụi trần trang sức
Kệ cho mưa thuê thoả cuỗm ngọc ngà
Ta đầy đặn những điều không thể mất
Đủ rộng dài cho suốt tháng năm xa
Xin cạn với kiếp nạn này một chén
Đời buồn vui, hoạ phúc cũng vô thường
Tình đã nợ giang hồ từ trứng nước
Bước phong trần sao còn ngại gió sương?
Đừng tuyệt vọng, ta ơi! Đừng tuyệt vọng
Bến Xuân xưa sông nước vẫn trong lành
Từ neo lại ta đâu còn bão tố
Em đi về đầy ắp tháng năm xanh
Xin cạn với tháng ngày dần vơi cạn
Đến trăm năm vẫn trọn vẹn đong đầy
Lòng thanh thản giữa dòng đời đen bạc
Biết đủ đầy ngay cả buổi trắng tay!
(Đỗ Quốc Thuận)
3. Cõi tạm!
Mây ngàn đọng trên cao đỉnh núi
Linh hồn buồn vá víu con tim
Sương giăng chừng núi lặng im
Dường như ai đó cố dìm phiền đau…
Vô thường đến nỗi đau bóng phủ
Vải sô thưa ấp ủ thân gầy
Trái tim sương khói chất đầy
Hư hao một cõi buồn lay lất lòng…
Hãy chấp nhận long đong số phận
Kiếp lãng sầu lận đận vô biên
Trần gian là cõi ưu phiền
Ðời là cõi tạm lỡ nghiền đắng cay…
Tránh sao nỗi thân này xanh cỏ
Hãy vui cho ai đỏ phận đời
Chớ buồn ơi kiếp chơi vơi
Rồi đời cũng một lần rơi suối huyền…
Buồn vui lắm trả nguyên lại nhé
Khép mi rồi đóng nhẹ áo quan
Còn đâu nức nở lăng loàn
Chim dang cánh mỏi bạc loang cánh buồm…
Xin trả lại đời buồn vĩnh biệt
Trả món sầu đau xiết bao ngàn
Tình duyên vỡ lỡ bóng tan
Thiên thu bia mộ nghĩa trang bóng chờ… !
(Hồng Dương)
4. Cơm nắm muối mè!
Thuở hàn vi chòi tranh vách lá
Vạt phên thưa nắng hắt hiu soi
Đời buồn lơ lửng đời trôi
Đói no một nắm cơm ôi muối mè…
Hạt cơm trắng như tay hàn sĩ
Trắng công danh trắng cả đường mây
Người qua thả chút thương vay
Nhìn theo chạnh nỗi tỉnh say nhân tình…
Mỗi ngày qua tơ vương hạt bụi
Lấm chấm hồn mặn nhạt hư không
Ngẩn ngơ tiếc một dòng sông
Chảy qua bến vắng chẳng mong ngày về…
Hôm nay giữa phố người xao xác
Bày tiệc vui nhớ nắm cơm xưa…
Muối mè ai rắc vô mưa
Để cho nước mắt nhặt thưa ngậm ngùi…
(Phù Dung)
5. Muộn
Cũng đành xa cuộc tình xa
dòng sông hoài niệm chảy qua đời mình
còn gì giữa chốn phù vinh
một miền mây trắng chở tình bay đi
Nắng chiều mỏng cánh tường vi
cho se sắt một nỗi gì phôi pha
em về hun hút nẻo xa
ta về sông vắng chảy qua đời buồn
Cớ sao không trở lại nguồn
cho tình miên viễn cho hồn nguyên sơ
muộn rồi! héo cả giấc mơ
vầng trăng đã khuyết nỗi chờ trong nhau…
(Nguyễn Lãm Thắng)
6. Buồn Ơi…
Đời buồn ai bán tôi mua
Mang về tôi cất muối dưa ăn dần
Nếu ai mà có tranh phần
Thì tôi cũng chẳng ngại ngần gì đâu
Cuộc đời trăm vạn bể dâu
Niềm vui chẳng có u sầu ngàn năm
Đêm nay tôi với ánh trăng
Bạn cùng ly rượu hỏi rằng người đâu
Đã qua hết một nhịp cầu
Sầu dâng lặng lẽ rầu rầu người đi
Yêu người đâu có xá gì
Mà sao đành đoạn… Để tôi một mình
(Quách Tỉnh)