Thơ phật giáo triết lý, giúp tâm hồn nhẹ nhàng, thoải mái, lạc quan

Thơ Phật giáo vô thường về cuộc sống, tình yêu, gia đình, hiếu thảo cha mẹ, về những triết lý đạo đời được sử dụng thể loại thơ 4 câu, thơ lục bát…

thơ phật

Ai cũng có lúc sung sức, lúc phấn khởi, hào hứng và lúc mệt mỏi, buồn chán. Những lúc như vậy, bạn thường làm gì? Nhấp nháp một ly cà phê không đường giữa không gian tĩnh lặng. Nghe những giai điệu không lời sâu lắng, nhẹ nhàng. Hay thả hồn vào không gian, ngắm sông nước hữu tĩnh. Và tìm đến hình ảnh Phật cùng với thơ phật giáo triết lý cũng là một liệu pháp hữu hiệu, giúp tâm hồn nhẹ nhàng, thoải mái, lạc quan.

Thơ phật giáo về vô thường

Cuộc sống vốn cho chúng ta quá nhiều điều phải suy nghĩ và chiêm nghiệm. Một nỗi buồn, một sự chạnh lòng hay một sự yêu ghét cũng có thể làm tổn thương trái tim ta. Vì thế, điều quan trọng là hãy hoá những vết hằn đó thành sự đặc biệt, chữa lành những vết thương đó bằng những triết lý, đạo lý sống tốt đẹp. Và đây là một trong những ý nghĩa quan trọng và là đặc trưng của thơ phật giáo về vô thường.

thơ phật giáo về vô thường

1. Thơ Phật – Sống

Sống nên biết mình là ai
Đừng làm cha mẹ, đêm dài âu lo.
Sống nên có nhận có cho
Người cho người nhận, nào lo thiệt thòi.
Sống nên bỏ thói đua đòi
Chạy theo vật chất, sầu lo đêm ngày.
Sống nên tạo công đức dày
Cho con cho cháu, sau này hưởng lây.
Sống nên thấy khổ giúp ngay
Tâm luôn hướng thiện, nạn tai giải trừ.
Sống nên rộng lượng nhân từ
Vị tha tất cả, thói hư người đời.
Sống nên đạp đất đội trời
Hiên ngang khí phách, một đời sạch trong.
Sống nên ăn ở một lòng
Ăn ngay nói thẳng, chẳng vòng chẳng vo.
Sống nên phân biệt chánh tà
Tránh xa người xấu, mới là người khôn.
Sống nên nhỏ tiếng ôn tồn
Đừng nên quát mắng, cho hồn thảnh thơi.
Sống nên có làm có chơi
Đừng nên mê ngủ, chơi bời thâu đêm.

2. Con người

Con người ai chẳng tò mò
Người đời nói chuyện, thập thò lắng nghe.
Con người tính thích lấy le
Mặt hay sỉ diện, thích khoe mình giàu.
Con người ích kỷ giống nhau
Lợi mình đi trước, lợi sau trao người.
Con người hay tỏ ra cười
Nhưng ai nào biết, lòng người buồn đau.
Con người tham lam giống nhau
Lòng tham không đáy, trước sau chẳng dời.
Con người hay tính lỗ lời
Chẳng ai chịu thiệt, cả đời so đo.
Con người cuộc sống tự lo
Chẳng ai giúp đỡ, đói no tự mình.
Con người có tính giữ gìn
Của người thì lấy, của mình giấu đi.
Con người ai chẳng sân si
Hơn thua ganh ghét, lễ nghi chẳng màng.
Con người tính thích giàu sang
Đạp nhau để sống, chẳng màng tiếc thương.
Con người chẳng thích cúng dường
Nạn tai nạn kiếp, mới trườn tới thăm.
Con người hay tính xa xăm
Ngày đêm toan tính, trăm năm kiếp người.
Con người có tính lả lơi
Trêu hoa ghẹo bướm, chẳng ngơi ngắm nhìn.
Con người ham dục sắc tình
Thoả cơn dục vọng, đắm mình si mê.
Con người thích hứa thích thề
Chỉ là miệng lưỡi, bên lề cuộc vui.
Con người thấy xấu là vùi
Chê bai trên dưới, miệng vui cười đùa.
Con người bản tính hay hùa
Ăn theo câu chuyện, được mùa số đông.
Con người chẳng thích cho không
Có qua có lại, mới đồng đều nhau.
Con người bản tính trước sau
Đa phần là giống, khác nhau tuỳ người.

3. Hãy là chính mình

Biết rằng cuộc sống phũ phàng
Đâu như giấc mộng, đêm vàng hay mơ.
Cuộc đời như sóng xô bờ
Đâu như mộng đẹp, lời thơ ngọt ngào.
Cuộc đời là những nỗi đau
Lệ rơi mi ướt, nhát dao nhói lòng.
Cuộc đời bể rộng mênh mông
Nông sâu ai biết, lòng người ai hay.
Cuộc đời như ớt cay cay
Buồn nhiều vui ít, lệ say đắng lòng.
Đời là ảo mộng hư không
Thật tâm ta sống, cho lòng nhẹ vơi.
Mặc cho sóng gió biển trời
Mình hãy là mình, dù đời ra sao.

4. Tâm con người

Con người có hai cái tâm
Tâm ma tâm phật, gieo mầm trong ta.
Tâm ma nghĩ việc xấu xa
Luôn nghĩ làm ác, gây ra cho mình.
Khiến ta làm việc sát sinh
Tay nhơ dính máu, nhuốm mình máu tanh.
Hại người thân thuộc xung quanh
Chỉ vì ích kỷ, tham sanh ham giàu.
Tâm ác giết hại lẫn nhau
Không tình không nghĩa, làm đau lòng người.
Tâm ác làm chuyện bất lương
Hại người hại bạn, theo đường quỷ ma.
Tâm phật rộng lượng bao la
Không sân không hận, thứ tha mọi điều.
Tâm phật làm thiện từ bi
Bao dung hỷ xã, sân si không màng.
Tâm phật khắc chế hung tàn
Đấu tranh chế ngự, thân ta nghĩ gì.
Con người làm thiện từ bi
Tâm ma tan biến, còn gì trong ta.
Con người làm ác sanh ra
Tâm ma chế ngự, quỷ sa hại người.
Ta nên niệm phật không rời
Giữ tâm chánh niệm, đổi dời cái tâm.
Tâm ma tan biến dần dần
Gắng tu niệm phật, phước phần tăng lên.
Làm thiện sẽ được đáp đền
Nhân nào quả đó, gắng bền đường tu.

5. Vô tư

Đời người sống được nhiêu năm
Thật tâm mà sống, chẳng phiền đến ai.
Đời người như chuỗi phim dài
Đâu cần phải diễn, đâu cần nhập vai.
Đời người lắm chuyện bi hài
Người vui kẻ khóc, chuyện hài thế gian.
Vui buồn rồi cũng chóng tàn
Buồn nhiều vui ít, vô vàng khổ đau.
Thật lòng ta sống cùng nhau
Kẻ cho người nhận, trao nhau tấm lòng.
Dù đời dòng chảy ngược dòng
Khổ đau vẫn sống, mĩm cười vô tư.

6. Vô thường

Khi là đứa trẻ sinh ra,
Cuối đời tất yếu, tuổi già hoại tan.
Hoa kia nở để rồi tàn,
Thành, tru, hoại, diệt, hợp tan vô thường,
Kiếp người chẳng phải vấn vương,
Tu được phước huệ rộng đường về thiên.

7. Nhân quả

Gieo tham lam, hái khổ đau,
Gieo lòng sân hận, hái sầu bi ai.
Trồng cây gai, chạm phải gai,
Hương thơm trồng huệ, trồng nhàu, trồng sen.
Gieo nhân lành, hái quả ngon,
Gieo thánh thiện, được quả tròn từ bi.
Gieo u mê, hái quả si,
Luật trời không thể biến suy lẽ đời.
Gieo nhân thánh, được lên trời,
Giác ngộ trí tuệ, rạng ngời tòa sen.

8. Phật

Con ngước nhìn khuôn mặt Phật
Thượng sầu hạ hỉ bao dung
Có phải nhân sinh nhiều đau khổ!
Mà người từ bỏ ngôi vua?

Người ngồi dưới gốc Bồ Đề giác ngộ
Tìm đường phổ độ chúng sinh
Chân lý nhân tâm người tìm thấy
Thế gian hãy tỉnh táo cứu mình!

Dẫu con còn nông cạn u mê
Con vẫn nhận ra Phật chẳng ở đâu xa ngái
Phật trong tâm con, trên ruộng đồng bờ bãi…
Trong tình yêu chân chính của con người!

Khi bỏ buông được mất ở đời
Khi tha thứ cho người từng lầm lỗi
Khi biết cho đi mà không cần đòi hỏi…
Là lúc ánh sáng Phật dẫn đường!

Phật là tình yêu máu thịt quê hương
Biết dâng hiến thanh xuân cho Tổ quốc
Biết đớn đau trước cộng đồng thân thuộc
Chia áo nhường cơm san sẻ nhọc nhằn!

Khi có Phật ta rạo rực mùa xuân
Chữ Hiếu chữ Trung vẹn tròn sau trước
Chữ Nghĩa chữ Tình trào dâng con nước
Hạnh phúc đong đầy trước mỗi bình minh!

9. Bài phật giáo số 1

Mọi việc trên cuộc đời, như là bong bóng nước
Đủ màu tươi lấp lánh, thu hút người đắm say
Nhưng khi chạm bàn tay, tan tành điều mơ ước
Người ngỡ ngàng thảm thiết, kêu khóc vì nhớ nhung
Một mộng ảo mông lung, vốn nào đâu có thật.

10. Bài phật giáo số 3

Người tu phải tin lý công nhân quả
Nợ mình gieo đã nhiều kiếp nào rồi
Nay mình tu thì nghiệp quả cộng nhồi
Hãy ưng chịu, để trả đền nghiệp báo.

Nợ oan trái sớm cần nên cởi tháo
Kiếp tiền nhân nay trả phải cho xong
Bậc chân tu phải chí quyết một lòng
Dù trăm đắng, ngàn cay không thối chuyển.

Thơ phật giáo về tình yêu triết lý

Tình yêu nam nữ là điều thuận tự nhiên, là tạo hóa sinh ra và phát triển ngàn đời nay.. Dù rằng triết lý phật giáo xem điều này là sự ham muốn, trái ngược lại với quan niệm “từ bỏ” để hướng phật, tu thành chánh quả. Vì thế, đối với tình yêu trai gái, thơ phật giáo triết lý cũng đề cập như sự răn dạy và điều chỉnh để mọi người hiểu đúng hơn về tình yêu và có thái độ đón nhận một cách tự nhiên nhất, không phải là sa đọa, không phải là u mê.

thơ phật giáo về tình yêu

1. Sắc không

Kiếp người sao mãi long đong
Nghiệp duyên vay trả, theo dòng sông mê.
Trần gian đau khổ mọi bề
Đâu như bến mộng, tràn trề yêu thương.
Đau thương vùi lấp nẻo đường
Lệ rơi giọt đắng, buồn vương mi sầu.
Cảnh đời oan trái dạ đau
Hỡi ai biết được, rằng câu ai ngờ.
Tình người sao mãi thờ ơ
Ngày đêm vọng tưởng, ước mơ sang giàu.
Hận thù ganh ghét hại nhau
Một vòng lẩn quẩn, con dao hại mình.
Giúp người thoát cảnh tai ương
Dựng xây công đức, vạn trường thiện duyên.
Mai kia nhắm mắt xa thiên
Hồn kia dạo bước, cõi tiên tang bồng.
Trần gian sắc sắc không không
Chỉ là cõi tạm, nặng lòng mà chi.
Mai kia cất bước ra đi
Có mang theo được, của gì thế gian.

2. Bản ngã dục vọng

Chúng sinh đắm đuối si mê,
Sống trong ảo vọng háo danh muộn phiền.
Ganh đua giành dật đồng tiền,
Tham lam sắc dục đảo điên mê mờ.
Biển khô mà không thấy bờ,
Trôi lăn muôn kiếp trông vô ngàn đời.
Vô minh, vọng tưởng xa vời,
Cái thân giả tạo một thời khổ đau.
Tham sân si muôn kiếp sầu,
Bến bờ giác ngộ hay mau quay về.
Xa lìa biển khổ, sông mê,
Con đường hạnh phúc tìm về thiên tai.

3. Hư không vô ngã

Quán thân bất tịnh
Quán tâm vô thường
Quán pháp vô ngã
Trí tuệ bát nhã
Giải thoát chúng sinh
Cứu khổ vô minh
Cứu nhân độ thế
Lòng trần dâu bể
Biển khổ không bờ
Trôi nổi mê mờ
Chấp bám khổ đau
Đi mãi nơi đâu?
Quay về bến giác.
Con đường giải thoát
Thanh, tĩnh, tịch, không
Buông xả trong lòng
Là bờ hạnh phúc.

4. Bài thơ phật giáo số 4

Duyên xưa nghiệp cũ gặp nhau
Vậy nên con hãy mau mau hồi đầu
SÁM HỐI oan trái thâm sâu
Giữ tâm KIÊN ĐỊNH nhịp nhàng tấn tu

Ừ thì… chẳng thể chuyển ngay
Nhưng mà chí ít: Thân an tâm bình
SÁM HỐI tất cả lình xình
Vô tình, cố ý… đã từng tạo nên

Sát na chớp mắt qua mau
Sám hối khẩn thiết, bước đầu thoát mê
Lối xưa đã sẵn đường về
Chỉ cần cất bước, muôn bề sẽ an!

5. Bản tình ca cô đơn

Ta đã đến như lời xưa hẹn ước,
Trái tim nầy dâng hiến trọn cho đời.
Vô lượng kiếp dìu nhau chung nhịp bước,
Vạn nẻo đường nhân thế mộng đầy vơi

Cuộc hành trình lăn lóc mãi chưa ngơi,
Người còn khổ, ta còn đây chí nguyện.
Xót thương đời đảo điên mê chấp luyến,
Huyễn thân nầy xin chấp nhận thương đau.

Ai có biết trần gian tuồng mộng ảo,
Mãi đam mê đuổi bắt bóng chiều tà.
Cuốn theo ghềnh bao bọt bóng phù hoa,
Làn hương thoảng nhạt nhòa trong sương khói.

Hoa tươi thắm lúc bình minh nắng mới,
Chóng phai tàn khi bóng ngả tà dương.
Giấc nam kha sực tỉnh đóa vô thường,
Nghe thương xót bao người đang đắm đuối

Đêm trở giấc ngậm ngùi trong tiếc nuối,
Mộng liêu trai rụng vở ánh trăng tà.
Cuộc tình nồng theo giọt đắng phôi pha,
Lòng giá buốt bản tình ca héo hắt.

Đời tan hợp vui buồn duyên được mất,
Danh, lợi, tình đâu chắc thật bền lâu.
Mãi tranh đua chen lấn giật giành nhau,
Gây bao mối thương đau sầu chất ngất.

Hãy thức tỉnh bước lên đường giải thoát,
Gót phong trần xin dừng bước lang thang
Được gì đâu khi tỉnh giấc kê vàng,
Nghe chua xót bàng hoàng lòng buốt giá

Ôi bảo tố, phong ba đời nghiệt ngả,
Dấy điêu linh thống khổ cuộn dòng đời.
Dìm bao người đắm đuối biển mù khơi,
Bao khát vọng tan tành theo mây nước.

Ta đã đến như lời xưa hẹn ước,
Dù gian truân khó khổ quyết không lơi.
Dong thuyền từ đưa chúng vượt trùng khơi,
Soi đuốc tuệ dẫn người qua bến giác.

Khi đã nguyện dấn thân đời trược ác,
Là đương đầu bao thử thách oan kiên.
Nhiều đắng cay cùng nghịch cảnh chướng duyên,
Lòng chẳng khác, dù xương tan thịt nát.

Hãy xây lên giữa cuộc đời đổ nát,
Một lâu đài giải thoát vượt tam thiên.
Giữa trần gian đầy khổ não ưu phiền,
Đem trái giác hạt thiền ban rải khắp.

Bài hợp tấu đợi duyên người phúc đáp,
Bản tình ca hoà nhịp điệu cùng anh,
Đàn không dây vang điệp khúc vô sanh,
Sáo không lỗ vọng lên bài bất tử.

Ta đã đến như lời xưa hẹn ước,
Trái tim nầy dâng hiến trọn cho đời.
Vô lượng kiếp dìu nhau chung nhịp bước,
Vạn nẽo đường nhân thế mộng đầy vơi.

Thơ phật giáo triết lý hiếu thảo với cha mẹ, ai cũng cần phải biết

“Công cha như núi thái sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Câu ca dao từ ngàn đời xưa để lại để răn con cháu, nhắc nhở con cháu phải biết ơn, trân trọng và hiếu thảo với đấng sinh thành vì họ đã cho chúng ta sự sống. Thơ phật giáo triết lý cũng vậy, luôn đề cao chữ “hiếu” và xem đó là phẩm chất đạo đức bất di bất dịch đối với mỗi người.

thơ phật triết lý hiếu thảo cha mẹ

1. Thơ Phật giáo 4 câu – Mẹ

Mẹ cho con tất cả
Hết quãng đời tuổi xanh
Cả yêu thương dịu ngọt
Rộng hơn biển trời thanh.

Mẹ là gió mát tinh anh
Là cây tiên dịu, là cành Thuỳ Dương
Mẹ là hoa, mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội, tình thương nhiệm mầu.

2. Bất hiếu

Học cao hiểu rộng mà chi
Để rồi chữ hiếu, vứt đi chẳng màng.
Uy quyền chức tước giàu sang
Mặc cho cha mẹ, lang thang chợ đời.
Sinh thời cơm áo không rời
Mẹ cha chăm sóc, cho đời ấm no.
Học hành thi cử chạy lo
Miếng cơm manh áo, dày vò tấm thân.
Nuôi con khôn lớn tảo tần
Mưa giông nắng cháy, vai trần trơ xương.
Cuộc đời vất vã gió sương
Mong con thành đạt, tương lai sáng ngời.
Giờ đây phú quý sinh thời
Sao vội quên mất, cuộc đời mẹ cha.
Mẹ cha nào có trách ta
Dù ta bất hiếu, cũng là đứa con.
Làm con chữ hiếu nên tròn
Bất nhân bất nghĩa, con mình noi theo.
Cuộc đời là sợi dây leo
Nhân nào quả nấy, chớ gieo ở đời.

3. Vu lan nhớ mẹ

Hôm qua mưa bay trắng trời
Cõng theo nỗi nhớ vào đời Mẹ ơi!
Đỉnh phù vân gió chơi vơi
Con về ngấm lạnh đơn côi buốt lòng
Vu Lan về Mẹ biết không?
Hoa hồng bạc cánh vời trông chân trời
Bể dâu nghiêng cả một đời
Mẹ gồng gánh hết chẳng lời thở than
Mẹ ơi! sáu mùa Vu Lan
Áo con trắng với khăn tang lạnh lùng
Ba mươi năm Mẹ thuỷ chung
Nhớ người lạc bước mịt mùng khơi xa
Cha đi biền biệt giang hà
Nhóc nheo tám đứa Mẹ tha la buồn
Gánh chè ngọt nước mắt tuôn
Chắt chiu từng chút khơi nguồn tương lai
Mẹ ơi! nước mắt sớm mai
Cúi đầu nhớ Mẹ chia hai nỗi buồn
Thương cha thương mẹ cội nguồn
Mẹ ơi! con khóc….mưa luồn trong tim!..

4. Bài thơ phật giáo số 14

Quý hơn ngàn tấm lụa đào
Sáng hơn trăm vạn vì sao trên trời
Là tình Mẹ, tợ biển khơi
Mãi dào dạt sóng, trọn đời thương con.
Từ thuở bé, đến lớn khôn
Con chưa kịp đáp mười ơn sâu dày,
Nay nhìn di ảnh khói bay
Mà lòng quặn thắt, lệ cay mi nhoè.
Thôi đành: sanh tử, đi về
Nương thuyền Tam Bảo, một bề dụng công
Phước lành hồi hướng phổ đồng
Nguyện trên Từ Mẫu chứng lòng cháu con.

5. Bài thơ phật giáo số 15

ĐỪNG tham tiền bạc của người
QUÊN công cha mẹ cả đời vì con
NHÂN gian lắm kẻ còn son
ĐỨC không lo giữ, lòng còn dối gian
THAM tàn phá nát tâm can
DANH chưa thấy, thấy rõ ràng ác nhân
VỌNG tiền quên cả tình thân

ƠN không lo báo, giành phần thiệt hơn
NGHĨA tình gắn bó keo sơn
SINH lòng phản trắc, giận hờn người trên
THÀNH nhân phải học lâu bền
HÃY chuyên tâm để luyện rèn điều hay
KHẮC sâu trí, luyện thêm tài
GHI nhớ việc thiện ngày ngày noi theo.

6. Bài thơ phật giáo số 16

Mẹ cho con tất cả
Hết quãng đời tuổi xanh
Cả yêu thương dịu ngọt
Rộng hơn biển trời thanh.

Mẹ là gió mát tinh anh
Là cây tiên dịu, là cành Thuỳ Dương
Mẹ là hoa, mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội, tình thương nhiệm mầu.

Mẹ đã ru con ngủ, bằng tiếng hát dịu dàng hiền êm ả:

Gió mùa thu mẹ ru con ngủ

Năm canh chày, mẹ thức đủ vừa năm.

7. Cầu cho cha mẹ

Tháng bảy trời nhỏ hạt ngâu
Mẹ tôi nhỏ giọt sầu đâu má đào
Chân trần bước thấp bước cao
Gánh gồng cả nỗi gian lao kiếp người
Ít khi được thấy mẹ cười
Cơm ngày hai bữa bón đời đàn con
Mồ hôi cha cũng hao mòn
Vắt không kịp ráo lớn khôn tuổi hồng
Mẹ cha mòn mỏi đợi trông
Thời gian thấm thoát trong lòng khát khao
Con bước đừng có làm sao
Con đi đừng giẫm gai đau nhói lòng
Công danh con hãy thong dong
Đừng như cha mẹ lòng vòng áo cơm
Con ăn trắng con mặc thơm
Công ơn cha mẹ sớm hôm đắp đầy
Vu lan con khấn nguyện đây
Mẹ cha như chuối chín cây từng ngày
Chưa dâng được chén nước đầy
Bát cơm thịt cá dạ này nao nao
Nhớ cha thương mẹ thì đau
Biển Đông núi Thái không sao sánh bằng
À ơi gió rụng lá vàng
Khẽ thôi kẻo chạm dặm ngàn thiên thu.

8. Đạo hiếu chưa tròn

Ân dưỡng dục suốt đời ghi tạc
Nghĩa sinh thành nguyện khắc trong tâm
Nắng mưa cha mẹ dãi dầm
Nuôi con khôn lớn âm thầm chở che
Quê mình đó bờ tre khóm trúc
Vẫn bên con những lúc dặm trường
Trong con mãi một tình thương
Ơn cha nghĩa mẹ quê hương xóm nghèo
Mùa thu đến mưa heo gió bấc
Cha có tròn được giấc ngủ say
Mẹ ăn uống có đủ đầy
Mặc có đủ ấm những ngày lạnh căm
Con vẫn mãi âm thầm nguyện ước
Cha mẹ già luôn được bình an
Mùa về tháng bảy vu lan
Chưa tròn đạo hiếu trách thân tủi hờn.

9. Nỗi buồn vu lan

Nhẹ nhàng nghênh đón thu sang
Khí trời man mát, sắc vàng lả lơi
Miên man niềm lá rụng rơi
Yêu thương gắn kết, tình đời nở hoa.
Chạnh lòng bao nỗi xuýt xoa
Phận duyên day dứt vỡ òa hạt ngâu
Công cha, nghĩa mẹ dày, sâu
Nuôi con khôn lớn, dãi dầu nắng mưa.
Ngước trời đếm hết sao thưa
Đáp đền phụ mẫu vẫn chưa thể tròn
Sinh thành ân tựa núi non
Gian lao dưỡng dục mỏi mòn trí tâm.
Rưng rưng ngấn lệ tình thâm
Dốc lòng báo hiếu lặng thầm xót xa
Tủi lòng còn mẹ mất cha
Áo cài hoa đỏ… trầm kha nỗi niềm.
Lung linh tình mẹ trong tim
Nâng niu phụng dưỡng, cần tìm đâu xa !
Biển trời lồng lộng hoan ca
Vu Lan báo hiếu… mặn mà nghĩa ân.

Thơ phật giáo về cuộc sống, lẽ sống, lẽ đời

Như đã nói một trong những tác dụng nổi bật của thơ phật giáo triết lý chính là thức tỉnh, cải tạo, dẫn dắt sự lầm lạc con người quay về con đường đúng nghĩa, tốt đẹp. Vì thế tổng hợp các bài thơ phật giáo triết lý sau đây sẽ là liều thuốc an thần, phấn chấn đầu óc, giúp mọi người cảm thấy thoải mái, dễ chịu hơn!

1. Thời vận

Còn thời kẻ đón người đưa
Hết thời đi sớm, về trưa ai màng.
Cuộc đời lắm chuyện trái ngang
Cũng là quy luật, chẳng than trách phiền.
Còn tiền cuộc sống như tiên
Hết tiền đói rách, ai phiền để tâm.
Bao năm cuộc sống sai lầm
Đến khi thức tỉnh, lặng câm nghẹn ngào.
Còn tiền chẳng sống vì nhau
Hết tiền mới thấy, trước sau một mình.
Còn tiền cảm thấy tự tin
Hết tiền cảm thấy, bóng hình chơi vơi.
Sinh thời chẳng giúp người đời
Khư khư cất giữ, chẳng rời khỏi thân.
Cúng dường bố thí chẳng cần
Trời cao lấy lại, dần dần mà thôi.
Trách chi số phận cuộc đời
Làm thiện được phước, ông trời thương cho.
Tiền vàng đầy tủ cơm no
Cho thêm cái vận, của kho cũng đầy.

2. Thơ Phật – Cầu an

Con lạy Đức Phật từ bi

Trên cao người có thấy gì nhân gian
Thấy chăng những nỗi cơ hàn
Thấy chăng những nỗi gian nan cõi trần.

Đời là bể khổ trầm luân
Đời là vực thẳm muôn phần xót xa
Rừng vàng biển bạc của ta
Chúng sinh tàn phá thật là cam go.

Đời còn lắm chuyện nhỏ to
Sân si tham ngãi chẳng lo giữ vàng
Đời còn bao trẻ lang thang
Không nơi nương tựa ai mang bây giờ.

Đời còn lắm chuyện bất ngờ
Đuổi cha đánh mẹ tôn thờ hư không
Trên cao cửa Phật có trông
Nhồi da nấu thịt có không tình người.

Còn bao nhiêu chuyện mười mươi
Thế gian còn có những người vong ân
Cúi lạy Đức Phật Quan âm
Từ bi hỉ xả khai tâm con người.

Cho chúng sinh nở nụ cười
Bác từ bác ái cuộc đời nở hoa
Để cho ngày lại tháng qua
Trần gian tươi đẹp kết hoa Niết Bàn.

Để đời không tiếng oán than
Chúng sinh hỉ hả hân hoan với đời
Trần gian tươi đẹp nơi nơi
Tây phương cực lạc rạng ngời niềm vui.

3. Thơ Phật –  Buông

Thật nhẹ nhàng gió thổi chiếc lá trôi
Êm mặt sóng luân hồi sông chỉ một
Thu ngang trái khiến mắt vàng thưa thốt
Nhẹ tiếng hờn để tốt chiếc lá Xuân.

Tôi ngồi đây, bên hiên vắng Trăng tuần
Soi trần thế bằng vô ngần trong dạ
Trái tim mở ôm những điều vô giá
Gạt bụi trần bao dối trá, trái ngang.

Mở vòng tay rước tình cảm ngọc vàng
Rũ một tiếng bên đường cùng oán hận
Buông tất cả để tâm ngời vô tận
Hướng mặt trời thở tiếng giận thương yêu.

Đời bể dâu ngược lối vốn rất nhiều
Đạo hiền đức dạy những điều ngay thẳng
Hồn nhẹ nhõm để tâm luôn cố gắng
Buông chữ đời để không nặng chữ tâm.

4.  Thơ Phật Răn mình

Luân trầm há phải tại mùa sinh?

Sướng khổ tùy duyên lỗi tại mình
Nếu đã bần thanh nào sợ nhục?
Còn hơn vượng phú để cầu vinh
Vì gieo nghiệt khẩu đành quên nghĩa
Bởi rắc tà tâm phải phụ tình
Nhắn gửi đôi điều âu cũng đạo
Sen đài hướng Phật niệm cầu kinh.

5. Khuyên em bỏ công danh

Thời giờ thấm thoát như bay,

Đã qua, qua mất, khôn tày đón ngăn.

Đêm thâu ngày lụn mấy lần,

Mà cơn sóng tạm đã gần muốn lui.

Một phen nắm đất lấp vùi,

Bấy giờ đời mộng phủi rồi sự dương.

Kiếp người khác thể nước nguồn,

Trên non đổ xuống chảy luôn biển hồ.

Nhưng mà lắm kẻ hồ đồ,

Mãi gây nghiệp ác, tội vô thêm dày,

Ở đời có trả bởi vay,

Bão càng ghê gớm, trước gây tại mình.

6. Tiếng chuông chùa

Đinh đoong, binh boong, đinh đoong!
Tiếng chuông Chùa vọng ấm hơn cõi đời!
Rằm tháng bẩy để chiều rơi
Giữa mưa ngâu thấm nỗi đời xa nhau !

Ảo mờ Ô Thước bắc cầu
Ngưu Lang, Chức Nữ chờ nhau năm ròng!
Nỗi lòng bấn bíu đục trong
Để mưa tháng bảy gột lòng thảnh thơi.

Đinh đoong, Chuông cứ rơi rơi
Từ trong Phố thị, ra ngoài đồng xanh
Tiếng Chuông thấm đẫm lòng anh
Tiếng Chuông rung nhịp em thành nữ tu.

Để lòng thánh thiện tình thơ
Giữa đời từ thiện mộng mơ an lành
Để em chung nhịp bước anh
Ta quỳ lạy Phật đã thành Thánh ca.

Tình yêu riêng của Vạn nhà
Quyện vào trong trái tim ta chung tình
Anh nhìn lên ngọn lung linh
Thiên hà trôi giữa nhân tình bao la.

Binh boong Chuông mãi rung ca
Nguyện cầu an phước mọi nhà tâm linh
Rằm tháng bảy đất nước mình
Ngả theo hương khói chúng sinh cầu hồn.

Rằm tháng Bảy kết âm – dương
Non cao biển rộng yêu thương an lành!

7. Cuộc đời thanh tịnh

Cuộc đời thay đổi không chừng.

Hết cơn giàu thịnh, đến lần gian nguy.

Chi bằng bỏ hết một khi,

Náu nương động đá trụ trì am mây.

Nâu sòng sơ sịa mà hay,

Chẳng tham vì của, chẳng say vì tình.

Chẳng còn ham chuộng lợi danh,

Chẳng thương, chẳng ghét,

chẳng ganh làm gì.

Dốc lòng giữ đạo từ bi,

Thì nhìn thân thể là bì xấu xa;

Chứa nhiều tội báo oan gia,

Lại mang nỗi bệnh, nỗi già, nỗi vong.

Chí nguyền dứt sự hải hùng,

Một mình một bóng thong dong giữa rừng.

Bao giờ cho đạt chí mong?

8. Đắc đạo

Gắng công tu luyện theo thầy,

Nhờ ơn chỉ giáo giải bày bấy lâu.

Tâm thần hiểu thấu phép mầu:

Bảy phần giác ý cao sâu, thâm trầm.

Bảy điều ấy khéo suy tầm

Thi hành cho chánh, đủ làm Phật tiên.

Nghĩ mình có lắm phần duyên,

Bây giờ mới thấy nhãn tiền Thế Tôn.

Hay là mình hết sanh tồn,

Đời này đời chót còn dồn lại đây.

Thoát vòng sanh tử từ nay.

Chẳng còn lăn lộn, loay hoay cõi trần,

Niết-bàn nhàn lạc thân tâm!

9. Thơ Phật – An yên

Con lạy Đức Phật từ bi
Trên cao người có thấy gì nhân gian
Thấy chăng những nỗi cơ hàn
Thấy chăng những nỗi gian nan cõi trần.

Đời là bể khổ trầm luân
Đời là vực thẳm muôn phần xót xa
Rừng vàng biển bạc của ta
Chúng sinh tàn phá thật là cam go.

Đời còn lắm chuyện nhỏ to
Sân si tham ngãi chẳng lo giữ vàng
Đời còn bao trẻ lang thang
Không nơi nương tựa ai mang bây giờ.

Đời còn lắm chuyện bất ngờ
Đuổi cha đánh mẹ tôn thờ hư không
Trên cao cửa Phật có trông
Nhồi da nấu thịt có không tình người.

Còn bao nhiêu chuyện mười mươi
Thế gian còn có những người vong ân
Cúi lạy Đức Phật Quan âm
Từ bi hỉ xả khai tâm con người.

Cho chúng sinh nở nụ cười
Bác từ bác ái cuộc đời nở hoa
Để cho ngày lại tháng qua
Trần gian tươi đẹp kết hoa Niết Bàn.

Để đời không tiếng oán than
Chúng sinh hỉ hả hân hoan với đời
Trần gian tươi đẹp nơi nơi
Tây phương cực lạc rạng ngời niềm vui.

10. Phước thiện

Đời người ngắn ngũi không dài
Sống sao có ích, đêm ngày không lo.
Áo cơm vật chất dày vò
Một vòng lẩn quẫn, khổ cho kiếp người.

Tham lam keo kiệt sinh thời
Làm sao đến được, cõi trời mai sau.
Đam mê danh lợi sang giàu
Tạo thêm duyên nghiệp, dấy vào tấm thân.

Mai này nhắm mắt lìa trần
Hồn đến địa ngục, mắt dần sáng ra.
Thấy rồi lòng mới xót xa
Nhận ra đã muộn, án tra ngục hình.

Làm thiện được phước theo mình
Kiếp sau sẽ được, tái sinh sang giàu.
Hồng Ân Tam Bảo bao la
Pháp quang soi chiếu, thân ta an lành.

Nhân lành quả ngọt đầu cành
Làm thiện được phước, trời xanh thương tình.
Lời dạy của ông bà, cha mẹ qua những bài thơ.

Kết

Sự tồn tại là một đặc ân, mỗi người cần biết quý trọng khoảng thời gian đó, sao cho được sống đúng nghĩa của hạnh phúc, đừng để cuộc sống vô vị, nhạt nhẽo, chỉ để tồn tại. Hãy tự tìm thú vui tốt đẹp, ý nghĩa trong xã hội và tự tạo cho mình những thú vui lành mạnh để cuộc sống thêm màu sắc, thêm phần lộng lẫy. Nhưng đừng quá sân si, đừng quá hơn thua để rơi vào vòng xoáy của danh lợi, của sự hám lợi để rồi thân thể dính đầy bụi trần ai. Như cái cách và ý nghĩa mà thơ phật triết lý ý nghĩa đã dạy và khuyên răn chúng ta vậy.

Những bài liên quan

Back to top button